Nỗi niềm tháng Bảy

[ad_1]

Tháng bảy năm nay bắt đầu bằng những cơn mưa dữ dội. Dẫu vậy, những cơn mưa không khiến cho sức nóng của những kì thi dịu bớt. Những cô cậu học trò mười hai năm đèn sách, căng thẳng cho kì thi bước ngoặt cuộc đời. Ở ngoài phòng thi, những bậc phụ huynh cũng căng thẳng trong chờ đợi.

Có cô bé ra khỏi phòng thi, mặt buồn rượi rượi. Bố cô vừa đi sau vừa hỏi: “Làm bài được không con? Chừng được mấy điểm con?” Giọng cô bé khó chịu gắt lên “Bố đừng hỏi nữa được không, con mệt lắm.” Con gái ơi, sao con lại khó chịu với bố con như thế? Con mệt mỏi trong phòng thi mười phần, thì bố con ở ngoài cũng mười phần lo lắng. Con có nhìn thấy không, những móng chân bố con nhuộm vàng bởi phèn chua đồng ruộng. Bàn tay gầy guộc của bố con đã lao khổ suốt mười hai năm để con đến trường. Gương mặt của bố con chỉ cần con nở một nụ cười thì cũng lập tức giãn nở. Sao con không để ý? Con không có xe đẹp đón đưa? con không được thông minh hơn người? Nhưng con hãy tin, bố con đã cho con tất cả những gì có thể.

Tháng Bảy, kì nghỉ hè mới như bắt đầu thực sự. Đâu đó nghe người ta kháo nhau, đưa con đi nghỉ mát chốn này, đưa con đi du lịch chỗ nọ. Lại nghĩ đến những đứa trẻ quê mình. Với chúng, mùa hè là mùa của lao động. Đó là mùa dẹp hết sách vở đi để theo mẹ ra đồng, để trở thành một nông dân nhí quen với mồ hôi và những cơn mưa hè bất chợt. Đó là mùa mà những cô cậu bé trở nên đen đúa hơn vì mò cua bắt hến giữa nắng lửa gió Lào. Những đồng tiền các con kiếm được để dành mua sách vở cho năm học mới. Số tiền ấy nhỏ thôi nhưng cha mẹ đỡ một phần lo, còn các con tự thấy mình đã lớn. Các con lớn lên trong thiếu thốn nhọc nhằn nên không quen đòi hỏi. Điều làm các con vui đôi khi chỉ là bữa ăn có thêm một món lạ, là có chiếc cặp mới tinh khi chiếc cũ vẫn còn lành, là mẹ cho tiền nộp học phí đúng hạn.

Tháng bảy, sẽ có ngày trên những ban thờ nghi ngút khói hương. Những bà mẹ tóc đã phai sương, mắt đã đục mờ không còn nhìn rõ cả khuôn mặt con trai mình qua di ảnh. Chỉ có những giọt nước mắt chưa bao giờ cạn, vẫn khóc vì một nỗi nhớ thương không thể nói hết bằng lời.

Tháng Bảy dẫu lắm suy tư, lắm nỗi niềm rồi cũng sẽ qua đi. Tháng ngày tiếp theo vẫn còn dài rộng lắm. Nhưng dẫu đường đời còn gập ghềnh dài rộng, vẫn cảm thấy vui vì ta đang sống những tháng năm tuổi trẻ, tuổi vẫn còn rất nhiều khao khát và ước mơ, tuổi của những đam mê chưa hề tắt lửa. Hạnh phúc chẳng phải là khi ta thấy lòng bình yên đó sao? Là khi ta mỏi mệt, cô đơn có một bàn tay để nắm và một bờ vai để dựa. Dù ta có trẻ hay ta đã già đi, thì bão giông cuộc đời này vẫn thế. Bớt đòi hỏi đi và đừng tự dằn vặt hay làm tổn thương mình nữa. Không ai cho ta sự bình yên ngoài chính bản thân mình.

Lê Giang

[ad_2]

— Đăng bởi HH —